I’m Not Religious, But I Am A Little Buddhist
Tôi Là Một Cô Bé Phật Tử, Nhưng Tôi Không Quan Tâm Đến Đạo Phật
English: Annie Battles
Việt ngữ: Nguyễn Văn Tiến
Compile: Lotus group
94. Tôi Là Một Cô Bé Phật Tử - I Am A Little Buddhist – Song ngữ
Tôi Là Một Cô Bé Phật Tử - I Am A Little Buddhist
I am a legitimate confirmation class dropout. My family used to go to a Presbyterian church, but quit after one too many screaming matches when I didn’t get my weekly Pokemon card bribe for going to Sunday School. After that, as a family we were most invested in the church of bacon and sarcasm, and basically left Jesus at the door. The one person in my family who was the exception was my dad. My father converted from Catholicism, which he grew up with, to Buddhism after becoming more in touch with his own personal spirituality after a series of tough situations he experienced later in his life.
Tôi đã chính thức từ bỏ lớp học giáo-lý dành cho các học sinh ở nhà thờ. Gia đình tôi trước kia thường đi nhà thờ Tin Lành Trưởng Lão (Presbyterian church), tuy nhiên, sau khi tôi không nhận được thẻ Pokemon hối lộ hàng-tuần để tôi đi học lớp Giáo Lý Ngày Chủ Nhật, tôi đã rất nhiều lần la hét tranh đấu, rồi cuối cùng tôi đã bỏ lớp học nầy. Sau đó, hầu như gia đình tôi chỉ đi nhà thờ vô-thần (không tin có vị thần nào = church of bacon), và nói ra các lời chế-nhạo mỉa-mai (các tôn giáo khác), rồi gia đình tôi sau cùng đặt Chúa ở bên ngoài cửa. Người ngoại lệ trong gia đình tôi là bố tôi. Bố tôi sinh ra và lớn lên trong gia đình Đạo Công Giáo. Trong cuộc đời của bố vào những năm về sau, khi bố trải qua một loạt các tình huống khó khăn, bố trở nên hiểu biết rõ hơn về các hoạt động trong tâm, rồi bố chuyển đổi sang Đạo Phật.
As I get older, I find the influences of Buddhism during my childhood permeate my own day-to-day thinking more and more often. I can still hear the type of structured advice he would offer throughout my growing up, see him every morning sitting Shiva in our living room in daily meditation, reminding my sister and I of the vast importance of self-agency. Until the age of around thirteen, I didn’t realize the depth of my dad’s belief-system. Meditation and Zen practice is a very personal business for my father, and while I would constantly see him meditating, I grew up unaware of the reasons why he did it. It is with surprising ease that one may incorporate an Eastern religion such as Buddhism into their daily lives in a culture that leaves no time for personal meditation, nor the necessary time in which one can focus on their spirituality sans ambition.
Khi tôi lớn lên, tôi nhìn thấy những giáo lý của Đạo Phật mà tôi đã thấm nhuần trong thời thơ ấu, càng ngày càng ảnh hưởng đến đường lối tôi suy nghĩ mỗi ngày. Cho đến bây giờ, tai tôi vẫn còn nghe rõ ràng những lời khuyên bảo (có hệ-thống) của bố tôi trong suốt thời gian tôi khôn lớn, mắt tôi vẫn còn trông thấy được hình ảnh bố mỗi buổi sáng ngồi thiền trong phòng khách, nhắc nhở tôi và em gái tôi tầm quan trọng lớn lao của sự thực hành thiền định. Ngay cả đến khi tôi mười-ba tuổi, tôi vẫn chưa nhận ra được niềm tin sâu xa của bố tôi. Đối với bố, thiền và thực hành thiền định là sự hiểu-biết trực tiếp; mặc dù tôi liên tục nhìn thấy bố thiền định, tôi vẫn không hiểu lý do tại sao bố lại ngồi thiền. Thật là ngạc nhiên, khi nhìn thấy một người phương Tây áp dụng thiền (của Đạo Phật là tôn giáo phương Đông) trong cuộc sống hằng ngày của họ. Vì văn hóa của người phương Tây không dành thời gian cho sự thực hành thiền định, họ cảm thấy không cần thiết, và họ cũng không có tham-vọng tập trung tinh thần vào lãnh vực tâm linh.
Virtually every morning without fail, I woke for school at 6:45 a.m. to find my father, having already gone to a daily meeting and meditated for at least an hour, making my bowl of cereal. When I was much younger, I would sneak out of my room into the living room to watch him meditate, assuming he was in an alternate state and would have no idea I was leaning against a wall in our hallway, directly in his line of vision, watching his face and closed eyes for signs of movement or life. Much of the time, he would scare me by opening up one eye really fast after realizing I was there and flustered, I would fly back into my room without acknowledging that I’d been spying. Other times, he would never acknowledge my presence while meditating but sometimes over breakfast ask me why I was up early enough to catch him meditating.
Mỗi buổi sáng hầu như chẳng bao giờ bố tôi quên, khi tôi thức dậy vào lúc 6:45 sáng, tôi biết rằng bố đã thiền định một tiếng đồng hồ (hoặc nhiều hơn thế nữa), rồi bố làm sẵn cho tôi một bát ngũ cốc ăn sáng, trước khi tôi đi học. Khi tôi còn trẻ hơn bây giờ, từ trong phòng của tôi, tôi sẽ lẻn vào phòng khách để dõi mắt xem bố ngồi thiền, lúc đó tôi đoán rằng tâm bố đang ở một nơi nào khác, vì thế bố sẽ không biết là tôi đang dựa lưng vào bức tường ở hành lang, ngang ngay phía trước tầm mắt của bố, tôi dõi mắt nhìn vào gương mặt bố để tìm ra dấu hiệu của sự sống, và qua sự chuyển động trong đôi mắt đang nhắm lại của bố. Rất nhiều lần, khi bố tôi biết tôi ở đó, bố hù dọa tôi bằng cách bố mở nhanh một mắt, rồi tôi luống cuống chạy như bay vào phòng, để tôi khỏi phải thừa nhận với bố là tôi đang làm gián điệp. Có những lần khác, bố tôi không thừa nhận tôi trong lúc bố đang thiền định, tuy nhiên, đôi khi trong lúc ăn sáng bố hỏi tại sao hôm nay tôi thức dậy sớm để ra xem bố thiền tập.
He meditates in front of a small chair about a foot tall that my sister built in second grade carpentry class, on which lies a postcard with a photo of a Buddha sculpture, a purple rock crystal, a little box I built and painted when I was very young, and a small grey stone. While these specific things clearly hold importance for him in his meditation, the thoughts induced are so much more important to him than the objects themselves.
Bố tôi ngồi thiền trước một cái ghế nhỏ chiều cao 30 xăng-ti-mét (1 foot = 30 cm), mà em gái tôi đã làm khi em học lớp 2 về đóng bàn ghế, trên ghế có để một tấm bưu thiếp hình Đức Phật, một hòn đá pha-lê mầu tím, một cái hộp nhỏ tôi làm và sơn phết khi tôi còn bé tí, và một hòn đá nhỏ mầu xám. Những đồ vật nói trên rõ ràng có tầm quan trọng đối với bố tôi khi bố thiền định, nói cho đúng hơn không-phải là các món đồ vật nầy, mà là kỷ niệm từ các món đồ vật nầy quan trọng hơn đối với bố tôi.
For instance, a few years ago I was home from college for winter break and bored, so I replaced all his things on the little chair with my crappy little toys we never got rid of, like a Whoopee cushion and a plastic sculpture of an ice cream cone. I left them there without thinking, and when I returned home a few months later, I saw that all my crap was still on his little meditation table. He had been meditating to them for almost a month! I never questioned the reasons he had for holding on to the new collection on his chair.
Thí dụ, trước đây vài năm vào kỳ nghỉ mùa đông, tôi từ trường đại học về thăm nhà, và trong lúc tôi đang buồn chán tôi đã thay thế tất cả mọi thứ trên chiếc ghế nhỏ bằng những món đồ chơi nhỏ (mà chúng tôi chưa vứt bỏ đi), thí dụ như một cái túi cao su chứa đầy không khí tạo ra tiếng ồn thô-lỗ khi có người ngồi lên nó (Whoopee cushion), thí dụ như một cái bánh wafer hình-nón ăn kem bằng-nhựa. Tôi để chúng trên ghế vì tôi quên khuấy đi mất, và vài tháng sau đó khi trở về nhà, tôi vẫn còn thấy những vật vứt-đi nầy nằm y nguyên trên chiếc bàn thiền (cái ghế) nhỏ của bố. Bố tôi đã thiền định trước mặt chúng trong thời gian gần một tháng trời! Tôi chẳng bao giờ hỏi bố tại sao bố giữ lại những đồ vật mà tôi đặt lên trên chiếc ghế, lúc sau nầy.
My belief is that every time he looked at the collection of junk I had procured over the years and organized into a shrine, it reminded him of my weird sense of humor. It mirrored his sense of humor, inherited from both his mother and father, and had finally trickled down to me. Humor, as it is with the Zen community, is a large part of my family’s experience. His practice, while a serious part of his daily routine, was never taken too seriously. He could laugh at the severity of a “shrine” along with me while simultaneously meditating to it. He had incorporated chuckling at my ridiculous ‘shrine’ into his very practice.
Tôi tin tưởng rằng mỗi lần bố tôi nhìn vào cái bàn thờ (cái ghế), nơi đặt những đồ vật vứt-đi mà tôi còn giữ lại trong những năm trước đây, chúng gợi cho bố nhớ lại tính hài hước lạ lùng của tôi. Ông bà nội tôi có tính hài hước nầy, di truyền xuống qua bố tôi, rồi như một tấm gương tính hài hước nầy phản-chiếu xuống tâm ý tôi. Tính hài hước, là sự bình thường đối với các đoàn-thể thực hành Thiền định, và cũng thường xuyên có mặt trong gia đình tôi. Mỗi ngày, thực tập thiền định là một việc làm quan trọng đối với bố, tuy nhiên, bố chẳng bao giờ chú trọng đến hình thức của việc làm nầy. Bố tôi có thể đùa giỡn với tôi về hình thức của cái "bàn thờ" (cái ghế), và ngay sau đó bố ngồi thiền định trước cái "bàn thờ" nầy. Bố đã mang tiếng cười khúc khích về cái "bàn thờ" lạ lùng của tôi, vào sự thực tập thiền định của bố.
My father’s Zen ways of thinking softly permeated his parenting techniques. He would remind me to breathe deeply and to focus on my breath for ten seconds when I began to get upset. While this answer still infuriates me, understanding the statement through a Buddhist perspective gives it a more tangible meaning. At thirteen years old, shaking with rage after realizing my sister just stole my only pair of stockings for a week-long trip, I was in no mood to think about breathing.
Lối sống Thiền, cùng các suy nghĩ Thiền của bố thấm từ từ, nhẹ nhàng đi vào đường-lối dạy con của bố. Khi tôi nổi giận, bố nhắc nhở tôi hít vào thật sâu, và tập trung vào hơi thở trong vòng mười giây. Lời khuyên nầy không giúp gì cho cơn giận điên khùng của tôi, tuy nhiên, chúng ta sẽ hiểu ý nghĩa của lời khuyên nầy rõ ràng hơn, qua cái nhìn của Đạo Phật. Vào lúc tôi mười-ba tuổi, sau khi biết em gái tôi vừa lén lấy đôi vớ-da-quần (stockings) duy nhất của tôi đi chơi xa một tuần, tôi run rẩy lên cơn thịnh nộ, cho nên tôi chẳng còn đầu óc gì nghĩ tới lời nhắc nhở của bố về hít thở.
However, once my father would tell me to breathe, I wasn’t allowed to talk again for ten seconds. I always resented this forced silence, but ten seconds was an irritatingly perfect amount of time for me to realize I needed to cool my shit. One of his most common pieces of advice to me growing up was, “they don’t make you feel that way, you make you feel that way,” and it was true. I would work myself up, and then feel the physical effects of my own anger. Nobody else was experiencing these negative feelings but myself. Slow, deep breathing slowed my heart rate and brought my blood pressure down, alleviating my insatiable rage. In this way, my father just shoved some Zen Buddhist wisdom into my brain before I could see what hit me.
Tuy nhiên, khi bố nhắc tôi hãy hít thở, bố chỉ cho phép tôi nói chuyện mười giây sau đó. Tôi luôn luôn cảm thấy cay đắng, bực bội về sự im lặng bắt buộc nầy, tuy nhiên, mười giây đó là thời gian tuyệt vời và cần thiết để tôi nhận ra rằng tôi phải làm nguội bớt đi cơn giận dữ quá mức của tôi. Một trong những lời khuyên thường xuyên của bố trong thời gian tôi khôn lớn là: "Họ không làm-cho con cảm-thấy như thế, mà chính con làm-cho con cảm-thấy như thế," và điều nầy quả đúng là sự thật. Khi tôi làm cho tôi giận dữ, ngay đó tôi cảm thấy hậu quả đau đớn, và buồn rầu bởi vì cơn giận dữ của chính tôi. Không có ai trải nghiệm các cảm xúc tiêu cực nầy, ngoại trừ tôi. Một cách thong thả, tôi hít vào thật sâu, để làm giảm bớt đi nhịp đập ình ình của quả tim tôi, giúp cho huyết áp của tôi giảm bớt, và cũng làm giảm bớt đi cơn giận dữ vô độ của tôi. Bằng cách nầy, bố giúp cho tôi nhìn thấy trí-tuệ của Thiền Phật Giáo, giúp cho tôi tránh đi những hậu quả tiêu cực trước khi chúng thật-sự xảy ra.
Practicing aspects of Zen Buddhism isn’t signing your life away to a monastery, and doesn’t necessitate any prior knowledge of Zen as a religion. The all-encompassing nature of Zen practice, as well as the variation in practice and intensity, is what attracted my father to Buddhism in the first place, and it is what keeps me interested in the study of Buddhism and the utilization of Zen beliefs and practices in my daily life.
Thực tập các khía cạnh của Thiền Phật Giáo không có nghĩa là chúng ta phải suốt đời tu hành trong một tu viện, và chúng ta cũng không cần phải hiểu biết cách tu hành của Thiền Tông. Tất cả các bản chất tốt đẹp của Thiền tập, cùng với nhiều cách thực tập Thiền khác nhau và cường độ tập Thiền khác nhau, là những điều quan trọng thu hút bố tôi đến với Đạo Phật ngay từ phút đầu tiên. Và, đó cũng là những điều làm cho tôi quan tâm đến việc học hỏi Đạo Phật, rồi tôi áp dụng Thiền Định và sự tin tưởng về Thiền Tông vào cuộc sống hằng ngày của tôi.
After all, don’t we all need to remind ourselves to breathe sometimes? Or just stare for an hour or so at things that remind you of people you love and things that make you laugh?
Đôi khi chúng ta cần phải được nhắc nhở là chúng ta hãy thở đi, đây có phải là điều quan trọng nhất đối với chúng ta hay không? Hoặc là, chúng ta muốn bỏ ra một giờ đồng hồ, chỉ để chăm-chăm nhìn vào các vật kỷ niệm của những người mà chúng ta thương yêu, và nhắc nhớ lại những điều mà làm cho chúng ta vui thích?
Sources:
Tài liệu tham khảo:
- https://tienvnguyen.net/a429/toi-la-mot-co-be-phat-tu-nhung-toi-khong-quan-tam-den-dao-phat-i-m-not-religious-but-i-am-a-little-buddhist
- http://www.huffingtonpost.com/annie-battles/im-not-religious-but-i-am_b_5526181.html
- Photo 1: https://appadvice.com/apps/buddhist
- Photo 2: https://medium.com/the-haven/donald-trump-converts-to-buddhism-7eee4b9f5732
- Photo 3: https://www.thespruce.com/best-floor-pillows-4158857
- Photo 4: https://www.wisdomquotesandstories.com/when-you-thought-i-wasnt-looking/
- Photo 5: https://www.pinterest.com/pin/801922277375015024/
- Photo 6: https://www.inc.com/bill-murphy-jr/10-times-youre-better-off-saying-nothing-at-all.html