101 Zen Koans stories - Công Án Thiền
English: Nyogen Senzaki
Việt ngữ: Vô danh
Compile: Lotus group
[21-25] - Công Án Thiền – Zen Koans stories – Song ngữ
[21-25] - Công Án Thiền – Zen Koans stories – Song ngữ
**** **** **
21. Âm thanh của một bàn tay - The Sound of One Hand
The master of Kennin temple was Mokurai, Silent Thunder. He had a little protégé named Toyo, who was only twelve years old. Toyo saw the older disciples visit the master's room each morning and evening to receive instruction in sanzen or personal guidance in which they were given koans to stop mind-wandering.
Mokurai là thiền sư của chùa Kennin, biệt danh là Tịnh Sấm. Ngài có một đệ tử được gởi gấm tên là Toyo, chỉ mới có mười hai tuổi. Mỗi buổi sáng và mỗi buổi tối Toyo thấy các đệ tử lớn tuổi hơn thường đến viếng sư phụ mong được chân truyền thiền học và chỉ dạy công án để định tâm.
Toyo wished to do sanzen also.
"Wait a while," said Mokurai. "You are too young."
But the child insisted, so the teacher finally consented.
In the evening little Toyo went at the proper time to the threshold of Mokurai's sanzen room. He struck the gong to announce his presence, bowed respectfully three times outside the door, and went to sit before the master in respectful silence.
Toyo cũng ước được tọa thiền.
"Hãy ráng chờ thêm nữa," Mokurai bảo. "Con hãy còn bé lắm."
Nhưng đứa trẻ cứ nài nĩ mãi nên sư phụ cũng chiều lòng.
Một buổi tối Toya đến bên ngoài cửa phòng của sư phụ đúng giờ. Cậu đánh chiêng báo hiệu, đãnh lễ ba lần ngoài cửa rồi đến ngồi trước mặt sư phụ trong sự yên lặng kính cẩn.
“Toyo began to play the music of the geishas…”
“Toyo bắt đầu đàn bài nhạc của các cô đầu…”
"You can hear the sound of two hands when they clap together," said Mokurai. "Now show me the sound of one hand."
Toyo bowed and went to his room to consider this problem. From his window he could hear the music of the geishas. "Ah, I have it!" he proclaimed.
"Con đã nghe tiếng vỗ của hai bàn tay," Mokurai bảo. "Bây giờ chỉ cho ta tiếng vỗ của một bàn tay."
Toyo cúi lạy và lui về phòng mình mà quán chiếu đến công án này. Từ cửa phòng cậu ta có thể nghe văng vẳng tiếng nhạc của các cô đầu geisha. "Ồ! có rồi!" cậu reo lên.
The next evening, when his teacher asked him to illustrate the sound of one hand, Toyo began to play the music of the geishas.
"No, no," said Mokurai. "That will never do. That is not the sound of one hand. You've not got it at all."
Ðêm hôm sau, khi sư phụ bảo cậu diễn tả tiếng vỗ của một bàn tay, Toyo bắt đầu đàn bài nhạc của các cô đầu.
"Không, không, thiền sư Mokurai bảo.”Chẳng phải thế đâu. Ðó không phải là tiếng vỗ của một bàn tay. Con chẳng hiểu gì cả."
Thinking that such music might interrupt, Toyo moved his abode to a quiet place. He meditated again. "What can the sound of one hand be?" He happened to hear some water dripping. "I have it,” imagined Toyo.
Cho rằng tiếng nhạc văng vẳng quấy rầy quá, Toyo bèn tìm một căn phòng vắng lặng hơn. Cậu ta nghĩ miên man. "Thế nào là tiếng vỗ của một bàn tay?" Cậu chợt nghe có tiếng nước rơi. "Ta được rồi," cậu tưởng.
When he next appeared before his teacher, Toyo imitated dripping water.
"What is that?" asked Mokurai. "That is the sound of dripping water, but not the sound of one hand. Try again."
In vain Toyo meditated to hear the sound of one hand. He heard the sighing of the wind. But the sound was rejected.
He heard the cry of an owl. This also was refused.
The sound of one hand was not the locusts.
Khi cậu gặp lại sư phụ, Toyo bắt chước tiếng nước rơi.
"Cái gì vậy?’ thiền sư Mokurai hỏi. "Ðó là tiếng giọt nước rơi, nhưng không phải là tiếng vỗ của một bàn tay. Ráng nữa đi."Thất vọng, Toyo mặc tưởng đến tiếng vỗ của một bàn tay. Cậu nghe tiếng gió thỏang. Nhưng lại bị gạt đi.
Cậu nghe tiếng cú kêu. Lại cũng bị từ chối.
Tiếng vỗ của một bàn tay lại không phải là của bầy châu chấu.
For more than ten times Toyo visited Mokurai with different sounds. All were wrong. For almost a year he pondered what the sound of one hand might be.
Toyo đến và đi cũng phải mười bận viếng Thầy với nhiều tiếng động khác nhau. Tất cả đều sai bét. Cả một năm cậu cứ suy nghĩ về tiếng vỗ của một bàn tay là thế nào.
At last little Toyo entered true meditation and transcended all sounds. "I could collect no more," he explained later, "so I reached the soundless sound."
Toyo had realized the sound of one hand.
Cuối cùng, cậu bé Toyo đi vào thiền định và quán chiếu tất cả các tiếng động. "Con chẳng còn biết thêm tiếng động nào khác nữa," cậu giải thích về sau này, "do đó con đạt đến tiếng động vô thanh."
22. Trái tim bốc lửa - My Heart Burns like Fire
Soyen Shaku, the first Zen teacher to come to America, said: "My heart burns like fire but my eyes are as cold as dead ashes." He made the following rules which he practiced every day of his life.
Thiền sư Soyen Shaku là vị thiền sư Nhật đầu tiên đến Hoa Kỳ. Ngài thường nói rằng: “Trái tim tôi bốc lửa nhưng đôi mắt tôi lạnh như tro tàn.” Ngài đã đặt ra những quy tắc sau đây để tự mình áp dụng trong suốt cả cuộc đời.
- In the morning before dressing, light incense and meditate.
Buổi sáng, thắp hương và thiền định trước khi thay y phục.
- Retire at a regular hour. Partake of food at regular intervals. Eat with moderation and never to the point of satisfaction.
Nghỉ ngơi đúng giờ giấc. Ăn uống cũng có giờ giấc, điều độ và không
bao giờ ăn đến mức no bụng.
- Receive a guest with the same attitude you have when alone. When alone, maintain the same attitude you have in receiving guests.
Khi tiếp khách vẫn giữ thái độ (tự nhiên) như khi ở một mình, và khi
ở một mình vẫn giữ thái độ (cẩn trọng) như khi tiếp khách.
- Watch what you say, and whatever you say, practice it.
Thận trọng trong lời nói, và nói ra thế nào thì phải thực hành như thế ấy.
- When an opportunity comes do not let it pass by, yet always think twice before acting.
Khi cơ hội đến đừng để vuột qua mất, nhưng phải luôn suy nghĩ cẩn
trọng trước khi hành động.
- Do not regret the past. Look to the future.
Đừng nuối tiếc quá khứ. Hãy hướng về tương lai.
- Have the fearless attitude of a hero and the loving heart of a child.
Giữ thái độ không sợ sệt của một bậc anh hùng với trái tim yêu thương
của đứa trẻ thơ.
- Upon retiring, sleep as if you had entered your last sleep. Upon awakening, leave your bed behind you instantly as if you had cast away a pair of old shoes.
Khi đi ngủ, hãy ngủ như đó là giấc ngủ cuối cùng. Khi thức dậy, lập tức
rời khỏi giường ngủ như vất bỏ một đôi giày cũ.
23. Lên đường - Eshun’s Departure
When Eshun, the Zen nun, was past sixty and about to leave this world, she asked some monks to pile up wood in the yard.
Khi vị ni sư Eshun đã qua tuổi 60 và sắp rời bỏ cõi đời này, bà nhờ mấy vị tăng chất một đống củi ở giữa sân.
Seating herself firmly in the center of the funeral pyre, she had it set fire around the edges.
Và sau khi đã lên ngồi vững vàng giữa giàn hỏa, ni sư cho đốt lửa lên từ bốn phía.
“O nun!” shouted one monk, “is it hot in there?”
Một vị tăng la lên: “Sư bà ơi! Trên đó có nóng không?”
“Such a matter would concern only a stupid person like yourself,” answered Eshun.
The flames arose, and she passed away.
Ni sư Eshun trả lời: “Chỉ kẻ ngốc như ông mới quan tâm đến chuyện như thế!”
Ngọn lửa bốc lên cao và lão ni sư viên tịch.
24. Tụng kinh - Reciting Sutras
A farmer requested a Tendai priest to recite sutras for his wife, who had died. After the recitation was over the farmer asked: “Do you think my wife will gain merit from this?”
Một nông dân thỉnh vị tăng phái Tendai đến tụng kinh cầu nguyện cho vợ anh ta vừa mới chết. Sau khi thời kinh đã hoàn mãn, người nông dân hỏi: “Thầy có nghĩ là vợ tôi sẽ được hưởng phước nhờ việc tụng kinh này không?”
“Not only your wife, but all sentient beings will benefit from the recitation of sutras, answered the priest.
Vị tăng đáp: “Không chỉ riêng vợ ông, mà tất cả chúng sinh hữu tình đều sẽ được lợi lạc nhờ vào việc tụng kinh.”
“If you say all sentient beings will benefit,” said the farmer, “my wife may be very weak and others will take advantage of her, getting the benefit she should have. So please recite sutras just for her.”
Người nông dân liền nói: “Nếu thầy bảo rằng tất cả chúng sinh hữu tình đều được hưởng lợi, thì có lẽ những người khác sẽ giành hết phần lợi lạc mà vợ tôi đáng ra được hưởng, vì bà ấy vốn yếu ớt lắm. Vì thế, xin thầy làm ơn tụng kinh riêng cho bà ấy thôi.”
The priest explained that it was the desire of a Buddhist to offer blessings and wish merit for every living being.
Vị tăng giải thích rằng, tâm nguyện của một người Phật tử là phải cầu phúc và hồi hướng công đức đến cho tất cả chúng sinh.
“That is a fine teaching,” concluded the farmer, “but please make one exception. I have a neighbor who is rough and mean to me. Just exclude him from all those sentient beings.”
Người nông dân kết luận: “Thầy dạy như thế là chí phải, nhưng xin thầy cho một ngoại lệ. Có tên hàng xóm đối với tôi rất thô lỗ và tồi tệ, thầy hãy loại hắn ra khỏi số tất cả chúng sinh đó!”
25. Thêm ba ngày nữa - Three Days More
Suiwo, the disciple of Hakuin, was a good teacher. During one summer seclusion period, a pupil came to him from a southern island of Japan.
Suiwo gave him the problem: “Hear the sound of one hand.”
Thiền sư Suiwo, đệ tử của ngài Hakuin, là một bậc thầy giỏi. Trong một khóa tu mùa hè, có một thiền sinh từ một đảo phía nam nước Nhật tìm đến học với ngài.
Suiwo trao cho anh ta một công án: “Hãy nghe âm thanh của một bàn tay.”
The pupil remained three years and could not pass this test. One night he came in tears to Suiwo. “I must return south in shame and embarrassment,” he said, “for I cannot solve my problem.”
Người đệ tử ở lại đó 3 năm mà vẫn không giải quyết được vấn đề. Một đêm nọ, anh ta nước mắt đầm đìa tìm đến thầy Suiwo: “Bạch thầy! Con phải trở về nam trong sự xấu hổ và ngượng ngập vì không sao giải quyết được vấn đề này.”
“Wait one week more and meditate constantly,” advised Suiwo. Still no enlightenment came to the pupil.
Ngài Suiwo khuyên: “Con hãy ở lại thêm một tuần nữa và cố gắng thiền định miên mật.” Nhưng người đệ tử vẫn không chứng ngộ.
“Try for another week,” said Suiwo. The pupil obeyed, but in vain.
Vị thầy lại bảo: “Hãy cố thêm một tuần nữa.” Người đệ tử vâng lời, nhưng vẫn không đạt được gì.
“Still another week.” Yet this was of no avail. In despair the student begged to be released, but Suiwo requested another meditation of five days. They were without result.
“Hãy gắng thêm một tuần nữa.” Nhưng rồi vẫn không kết quả. Thất vọng, người đệ tử khẩn khoản xin được ra về, nhưng ngài Suiwo yêu cầu anh ta tiếp tục thiền định trong 5 ngày nữa. Vẫn không có kết quả gì.
Then he said: “Meditate for three days longer, then if you fail to attain enlightenment, you had better kill yourself.”
On the second day the pupil was enlightened.
Khi ấy, vị thầy liền dạy: “Con hãy thiền định thêm 3 ngày nữa, và nếu không đạt được sự chứng ngộ thì tốt hơn con nên tự sát đi.”
Vào ngày thứ hai, người đệ tử chứng ngộ.
Sources:
Tài liệu tham khảo:
- http://dangerousharvests.blogspot.com/2011_02_01_archive.html
- http://www.ashidakim.com/zenkoans/27thevoiceofhappiness.html
- http://phatam.org/book/index/27--am-huong-cua-niem-vui-the-voice-of-happiness/3181/2875/2878/11280
- http://phatam.org/book/index/28--hay-mo-kho-bau-cua-chinh-minh-open-your-own-treasure-house/3181/2875/2878/11281
- http://phatam.org/book/index/29--khong-con-trang-trong-nuoc-no-water-no-moon/3181/2875/2878/11282
- http://phatam.org/book/index/30--thiep-bao-danh-calling-card/3181/2875/2878/11283
- http://www.quickmeme.com/p/3vobrm
- http://badpaybad.info/category-8/zen-and-life