A boy leaves home and wanders from place to place, taking poorly paid jobs where he can find them. At age fifty, he enters a certain city and sees a millionaire, who is in fact his father who has moved to this same city and built himself a large mansion.... Một cậu bé rời khỏi nhà và đi lang thang từ nơi này đến nơi khác, nhận làm công việc lương thấp, nơi nào đó mà ông có thể tìm thấy chúng. Ở tuổi năm mươi, ông vào một thành phố và thấy một triệu phú, người trong thực tế là cha mình, ông cũng đã chuyển tới cùng một thành phố này và tự mình xây một biệt thự lớn....
An old, wise man returns from his travels to his large and crumbling mansion to find that it is on fire and his many sons are trapped inside. He tells them the situation and calls on them to come out, but they do not understand what the statement "the house is on fire" means, and they are absorbed with their playthings.... Một người đàn ông già, khôn ngoan uyên bát trở về từ chuyến đi của ông đến dinh thự lớn và đổ nát của mình để thấy rằng nó đang cháy và nhiều người con trai của ông đang bị mắc kẹt bên trong. Ông nói với họ tình hình và kêu gọi họ đi ra, nhưng họ không hiểu ông đang nói "ngôi nhà đang cháy" có nghĩa là gì, và chúng đang bị mải mê thu hút với đồ chơi của họ....
He fell silent and stared at me. After a few moments of silence, he quietly went back to work and I went off for a sleep. Later that day, he came to see me to say thank you for helping with the washing. It was so true, he discovered, that thinking about it was the hardest part. When he stopped complaining and just did the washing, there was no problem at all.... Sư nhìn tôi, lặng thinh. Rồi sư trở lại giặt y và sau đó đi ngủ. Chiều, sư đến gặp tôi cám ơn tôi đã giúp sư giặt xong đống y một cách gọn hơ. Sư thú nhận rằng nghĩ là phần khó nhất. Lúc sư không còn nghĩ và cằn nhằn nữa, việc giặt y của sư trôi qua dễ dàng....
Every time you remember what they said, you allow them to call you an idiot. Therein lies the problem. If someone calls you an idiot and you immediately let it go, then it doesn’t bother you. There is the solution. Why allow other people to control your inner happiness?... Mỗi khi bạn nhớ lời họ nói là bạn cho phép họ gọi bạn là thằng ngốc. Vấn đề là ở chỗ đó. Cách giải quyết là nếu có ai đó gọi bạn là thằng ngốc, bạn đừng thèm để ý tới. Như vậy bạn không còn bận tâm, và dĩ nhiên bạn không có ngốc. Tại sao chúng ta lại để cho người khác kiểm soát tâm hạnh phúc của chúng ta chớ hả?...
An uneducated old man was visiting a city for the first time in his life. He had grown up in a remote mountain village, worked hard raising his children, and was now enjoying his first visit to his children’s modern homes.... Có ông già nhà quê suốt đời sống với rẫy vườn trong một vùng núi non xa xôi. Nay ông xuống thành phố lần đầu tiên để thăm con....
The headman of a nearby village, with one of his assist-ants, walked in hurriedly to see Ajahn Chah under his hut, where he received guests. One of the village women had become possessed by a violent and evil spirit the previous evening. They could not help her, so they were bringing her to the great monk. As they spoke with Ajahn Chah, screaming could be heard not far away.... Ông cả của một làng nọ cùng với vị phụ tá hớt hơ hớt hải chạy đến liêu Ajahn Chah để thỉnh ý Thầy. Số là trong làng nọ có một phụ nữ bị ma hành quỷ ám rất nặng từ đêm hôm qua. Họ xin đưa bà đến để nhờ thầy chữa trị. Bà đang la hét và tiếng bà nghe oang oác khắp xóm....
If kindness is imagined as a beautiful dove, then wisdom is its wings. Compassion without wisdom never takes off... Nếu từ bi được ví như con bồ câu, trí tuệ được xem như đôi cánh. Từ bi thiếu, trí tuệ không thể bay bổng được...
Most Westerners misunderstand the law of karma. They mistake it for fatalism, where one is doomed to suffer for some unknown crime in a forgotten past life. This is not quite so, as this story will show.... Phần lớn người Phương tây hiểu lầm luật nhân quả. Họ lầm với thuyết định mệnh theo đó người khổ có số khổ được định sẵn và giờ phải lãnh chịu. Tôi không nghĩ vậy. Câu chuyện dưới đây giải thích tại sao?...
We all like to hear ourselves praised but unfortunately most of the time we only hear about our faults. That’s fair, I suppose, because most of the time we only speak about someone else’s faults. We hardly ever speak praise. Try listening to yourself speaking.... Tất cả chúng ta đều muốn được khen nhưng thường hay bị chê. Tôi nghĩ như vậy cũng hợp lý thôi, vì chúng ta hay chê hơn khen người khác. Bạn hãy nghe những lời do chính miệng mình thốt ra thì sẽ biết liền....
One day when our monastery vehicle pulled up at a red traffic light alongside another car, I noticed that the driver of the other vehicle was ranting at the lights: ‘You damn traffic lights! You knew I had an important appointment. You knew I was running late. And you let that other car through just ahead of me, you swine! And this is not the first time either...’ Một hôm lúc xe của tự viện đến đèn đỏ dừng lại, tôi nghe anh tài xế bên cạnh rủa, “Cái đèn đỏ mắc dịch này, mầy không biết tao có hẹn gấp và đang trễ hẹn sao? Mà mầy để cho các xe khác qua trước tao, đồ heo! Và đây không phải là lần đầu tiên...”...
If guilt is looking at the brick wall of our past and seeing only the two bad bricks we’ve laid, then fear is staring at the brick wall of our future and seeing only what might go wrong. When we are blinded by fear, we just can’t see the rest of the wall that’s made up of what might go perfectly well. Fear, then, is overcome by seeing the whole of the wall, as in the following story from a recent teaching visit to Singapore.... Nếu tội lỗi nhìn bức tường gạch lúc trước và chỉ thấy hai viên gạch lệch (xem “Hai viên gạch lệch”, số 1), sợ hãi sẽ chăm chú vào bức tường tương lai và chỉ thấy toàn gạch lệch. Lúc bị sợ hãi làm cho mù, mắt sẽ không còn thấy các viên gạch tốt nữa. Câu chuyện sau mà tôi có dịp thuyết ở Singapore là một cách đối trị sợ hãi....
When I was around the age of thirteen, my father took me aside and told me something that would change my life. The two of us were alone in his beaten-up old car, in a side street of one of the poorer suburbs of London. He turned to me and said this: 'Son, whatever you do in your life, know this. The door of my house will always be open to you.... Ba tôi lái chiếc xe “cà tàng” của ông ra ngoại ô thủ đô Luân Đôn. Lúc chạy trên con đường nhỏ trong một phố nghèo, ông quay qua nói: “Con à! Làm gì thì làm, con phải biết nha con. Riêng ba lúc nào cửa nhà ba cũng rộng mở đối với con.”...
After we purchased the land for our monastery in 1983, we were broke. We were in debt. There were no buildings on the land, not even a shed. Those first few weeks we slept on old doors we had bought cheaply from the salvage yard; we raised them on bricks at each corner to lift them off the ground. (There were no mattresses, of course—we were forest monks.)... Năm 1983: chúng tôi cạn kiệt khi mua xong đất làm tự viện mà còn thêm nợ nữa. Mảnh đất thật trơ trọi, không nhà cửa, một túp liều cũng không, Suốt mấy tuần lễ đầu chúng tôi phải ngủ trên cánh cửa cũ mua rẻ trong bãi phế liệu. Chúng tôi kê bốn góc gạch làm giường (dĩ nhiên làm gì có nệm – chúng tôi tu ở rừng mà!)....
"Suzuki Roshi, I've been listening to your lectures for years," a student said during the question-and-answer time following a lecture, "but I just don't understand. Could you just please put it in a nutshell? Can you reduce Buddhism to one phrase?" Everyone laughed. Suzuki laughed. "Everything changes," he said. Then he asked for another question.... "Thiền Sư Suzuki, con đã nghe các bài giảng của thầy trong nhiều năm nay," một học viên nói, sau bài giảng trong giờ hỏi đáp, "tuy nhiên, con vẫn không hiểu. Thầy có thể làm ơn tóm tắt thật ngắn gọn lại. Thầy có thể thâu tóm Phật Giáo lại thành một câu (hoặc thành một cụm từ ngữ) không?" Mọi người cười ầm lên. Thầy Suzuki cũng cười vang. "Tất cả mọi vật đều thay đổi," thầy nói. Sau đó, thầy yêu cầu câu hỏi kế tiếp....